Có lẽ đã lâu tôi
mới gặp lại hình ảnh này trên phố: một cô bé trong bộ quần mau dong phuc
hoc sinh dep từng bước cẩn thận đưa một em bé bị hội chứng Down băng
qua một ngã tư trên đường Nguyễn Hữu Cảnh (TP.HCM).
Cách ăn mặc quá lố như vậy sẽ làm
cho người khác giới dẫu đứng đắn, dẫu trong sáng vẫn có thể có những suy nghĩ
không lành mạnh. Hãy thử đặt hai chiếc gương lớn, một chiếc trước mặt mình và
một chiếc sau lưng mình. Hãy ngồi xuống rồi đứng dậy, đưa tay lên cao các bạn
sẽ thấy chẳng đẹp đẽ gì dong phuc hoc sinh dep
nhat.
Nét ngây ngô của căn bệnh trên khuôn mặt em như dịu đi trong
nụ cười vô tư với người chị mới quen. Tôi đã không theo em để biết em học
trường nào và để hỏi em học điều nhân bản đó từ đâu, song em đã làm một điều mà
thời nay không ít người lớn cũng thờ ơ. Chúng ta thường tự lý giải cho sự thờ ơ
ấy bằng áp lực thời gian, song ngay ở những nơi áp lực công việc nặng nề như
nước Nhật, người nhân viên cũng không bị thôi việc vì lý do dừng lại giúp người
và đến sở làm muộn mau dong phuc hoc sinh dep
nhat.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét