Cô giáo tôi đã trìu mến nhìn bạn tôi: “Đó là những phút đi
muộn cần thiết trong đời, trò nhé!”. Người bạn tôi ngày nào nay đã trở thành
thầy thuốc, và cũng như cha, anh cũng thỉnh thoảng đến bệnh viện muộn vì giúp
người bị nạn trên đường. Song anh tâm sự cũng không ít lần anh gặp sự cố vì sự
nhiệt tình ấy mau dong phuc hoc sinh dep
nhat.
Áo thì hở ngực, hở bụng, hở lưng, ngắn cũn cỡn, chất vải thì
càng mỏng càng tốt; còn quần thì đáy thật ngắn, lưng thật xệ, xệ đến mức lòi cả
nội y bên trong…. Nếu hớ hênh lúc ngồi, lúc với tay cao để làm việc gì
thì...thật xấu hổ . “Y phục xứng kỳ đức” – “Nhìn trang phục, biết tư cách”,
pháp luật không can thiệp vào cách ăn mặc mau dong phuc hoc sinh dep
của mỗi người nhưng bản thân của mỗi người sẽ tự hạ thấp chính mình khi ăn mặc
đến mức thô thiển, phản cảm, không còn đâu là tính thẩm mỹ.
Người ta không tin vào lòng tốt của anh nếu anh không nói
mình là thầy thuốc và tình trạng nguy kịch của nạn nhân. “Thế cậu có nản lòng
không?”. Bạn tôi chỉ cười đáp lại câu hỏi của tôi: “Mình luôn tin vào những
điều tốt, và mình không thể thờ ơ dù người thân nạn nhân có chút gì nghi ngại dong phuc hoc sinh dep
nhat”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét